Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Đã là gái hư thì chẳng bao giờ thay đổi được

Đã là gái hư thì chẳng bao giờ thay đổi được

Đã là gái hư thì chẳng bao giờ thay đổi được. Đập ngay vào
mắt tôi là một cảnh tượng đến kinh hoàng. Tôi thực sự không dám tin em
- người yêu của tôi đang không mảnh vải che thân ngủ say sưa với cậu
hàng xóm hôm trước. Lúc đó, tôi đã không thể nào giữ được bình tĩnh.
Tôi vội vàng bật hết các công tắc điện trong nhà và định lao đến đánh
cho hai người một trận tơi bời. Thấy tiếng ồn ào, cậu kia ôm vội quần
áo bỏ chạy, còn em quấn vội chiếc mền và khóc lóc, van xin tôi tha
thứ. Vì không kiềm chế được bản thân nên tôi đã tát liên tục cho em
mấy cái như trời giáng.



Tôi và em biết nhau được vài năm. Ngày ấy tôi đã có công việc ổn
định, còn em vẫn đi học phổ thông nên lúc nào, tôi cũng coi em như những
đứa em gái của mình vậy.


Thế rồi em nghỉ học, đi đâu đó suốt một năm trời. Sau đó, em lại về
phụ giúp mẹ bán bánh mỳ trước cổng trường cấp 3, nơi gần nhà tôi ở.


Một lần tình cờ gặp nhau tại quán ăn sáng, chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Trước khi chào tôi ra về, em đã xin số điện thoại tôi.


Hơn một tháng sau, khi tôi đang làm việc ở tiệm thì bất ngờ nhận
được điện thoại của em. Em bảo rằng, sẽ xuống nhà tôi đặt cho mẹ một
cái tủ để bán quán ăn (tôi làm nghề nhôm kính).


Khoảng hai tiếng sau thì em qua nhà tôi, nói rõ yêu cầu về kích
thước, kiểu dáng cái tủ em cần. Sau đó, chúng tôi cũng trò chuyện với
nhau rất vui vẻ, thân thiết.


Vì khoảng thời gian ấy là gần Tết nên tiệm tôi rất nhiều việc. Tôi và
đám thợ phải làm cả ngày lẫn đêm mới đủ hàng trả cho khách. Một hôm,
em mang đến cho chúng tôi mỗi người một bịch hủ tiếu để chúng tôi ăn
đêm và bảo rằng: "Mẹ em nói mang xuống cho mấy anh ăn đêm cho đỡ mệt".
Lúc đó, tôi thực sự rất hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm chu đáo của
em như vậy.


Cũng kể từ ngày đó, hôm nào em cũng có mặt tại tiệm tôi và lúc thì
mua cái này, lúc thì mua thứ khác. Thú thực là khi nhận quà của em, tôi
vừa vui vừa ngại, vui vì ngày nào em cũng xuống chơi, động viên tôi
rất nhiều nhưng ngại vì lúc nào em cũng mua quà cho chúng tôi, khi trả
tiền thì em lại chẳng nhận.


Cho đến Tết vừa rồi thì em nhận lời yêu tôi. Gia đình hai bên biết
chuyện, ai cũng rất vui và mong chúng tôi sớm thành chồng thành vợ.


Ngày lễ tình yêu
vừa qua cũng là ngày em quyết định trao thân cho tôi. Nhưng điều tôi
chờ đợi nhất đã không bao giờ xảy ra vì em không còn là cô gái trong
trắng.


Khi tôi hỏi về điều đó thì em thật thà kể cho tôi về những cuộc tình
đã trải qua, về những người đã bỏ rơi em và cả những chuyện em đã từng
phá thai nữa. Tôi như kẻ đang ở trên thiên đường bỗng rơi tõm xuống
địa ngục khi biết được tất cả sự thật đau đớn đó.


Dù rất buồn vì mình không phải là người đầu tiên của em nhưng tôi
vẫn thương em thật nhiều. Tôi tự hứa với lòng mình là phải yêu em nhiều
hơn, để bù đắp cho những tháng ngày mà em đã trải qua. Và qua những gì
tôi đã từng tiếp xúc thì tôi tin em là người phụ nữ tốt, sẽ là người
vợ hiền, nàng dâu ngoan trong gia đình tôi.


Thời gian cứ thế trôi qua, đôi lúc chúng tôi cũng xảy ra xích mích,
giận hờn nhưng cũng nhờ đó mà tình cảm chúng tôi ngày càng khăng khít
với nhau hơn.


Rồi biến cố xảy đến với chúng tôi khi thời gian đó, ba mẹ em đều phải
đi làm xa nên hằng đêm, em lại gọi tôi " đến ngủ với em cho vui". Rồi
một ngày, tôi rất bất ngờ khi nghe em báo tin: "Em đã mang bầu giọt máu
của anh!".


Lúc đó, tôi đã muốn hét lên thật lớn rằng: "Anh yêu em nhất trên đời"
và chỉ mong sao ba mẹ em về sớm để chúng tôi nói ra sự thật này và xin
phép hai gia đình cho chúng tôi làm đám cưới.


Thế nhưng sự đời thật trớ trêu thay... Kể từ ngày em về mở quán nước
nho nhỏ ở nhà để vừa trông nhà cho ba mẹ, vừa cơm nước cho hai đứa em
đi học thì cũng là lúc, tôi nhận ra em đã thay đổi. Em hay giận hờn tôi
vô cớ và không muốn tôi đến ngủ với em mỗi đêm nữa. Tôi thực sự rất
buồn nhưng nghĩ có lẽ em sợ hàng xóm dị nghị nên tôi cũng không đến
thăm em hằng đêm nữa.


Một hôm, tôi thấy em ngồi chuyện trò rất vui vẻ với một cậu hàng xóm
gần nhà. Trực giác mách bảo có chuyện không hay nên tôi ngồi bóng gió
với em mấy câu là "dường như em thích cậu ấy" thì em giận dỗi và không
nhìn mặt tôi suốt mấy ngày.


Dù em bảo, em chỉ xem cậu ấy như người em trai thì tôi vẫn không
tin. Tôi quyết định theo dõi thì nhận ra, em thực sự rất thờ ơ với tôi.
Dù tôi có gọi điện, nhắn tin, em cũng chẳng thèm nghe máy, trả lời. Và
đặc biệt trong suốt gần một tuần, em không gửi cho tôi một tin nhắn
nào. Giận em là thế nhưng vì nghĩ em đang có bầu nên hay khó chịu, tôi
cũng đành nhẫn nhịn đến làm hòa với em.


Đêm đó cũng là đêm định mệnh giúp tôi biết hết tất cả về con người
em. Tôi chọn thời điểm thật khuya để đến với em và không gọi em ra mở
cửa như những lần trước.


Vì em chốt cửa trong nên loay hoay một lúc khá lâu, tôi mới mở được
chốt cửa. Tôi mò mẫm trong bóng đêm để vào giường em. Nhưng vì không
định vị được vị trí nên tôi đã bật đèn trên điện thoại để dò đường.


Thế nhưng, đập ngay vào mắt tôi là một cảnh tượng đến kinh hoàng.
Tôi thực sự không dám tin em - người yêu của tôi đang không mảnh vải
che thân ngủ say sưa với cậu hàng xóm hôm trước.


Lúc đó, tôi đã không thể nào giữ được bình tĩnh. Tôi vội vàng bật
hết các công tắc điện trong nhà và định lao đến đánh cho hai người một
trận tơi bời. Thấy tiếng ồn ào, cậu kia ôm vội quần áo bỏ chạy, còn em
quấn vội chiếc mền và khóc lóc, van xin tôi tha thứ. Vì không kiềm chế
được bản thân nên tôi đã tát liên tục cho em mấy cái như trời giáng.


Tôi thật sự đau đớn khi phải nhìn thấy cảnh tượng đó. Trong phút
chốc, bao nhiêu yêu thương bỗng hóa thành sự thù hận. Vậy là bao nhiêu
dự định cho tương lai, cuối cùng cũng đã tan thành mây khói.


Sáng sớm hôm sau, tôi gọi cho em để hai đứa nói chuyện với nhau cho
rõ ràng nhưng vì sợ hàng xóm biết chuyện nên em xin tôi đừng vào nữa và
hứa sẽ cùng cậu kia đến nhà tôi xin lỗi. Nhưng rất may lúc đó, mẹ em
cũng điện thoại về nên tôi đã lấy máy em kể hết tất cả mọi chuyện cho
mẹ em nghe. Có lẽ mẹ em rất bất ngờ về con gái của mình nên đã không
nói được câu gì mà vội vàng tắt máy.


Thực sự bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa? Nếu bỏ em thì tôi
cũng chẳng thấy tội lỗi gì nhưng có một sự thật tôi phải công nhận, đứa
con trong bụng em là của tôi. Nếu như tôi bỏ em thì em sẽ phải phá thai
... và cũng có thể em sẽ bị vô sinh vì đã từng phá thai một lần. Còn
nếu tha thứ cho em thì tôi không thể nào làm được vì em đã gây ra tội
lỗi rất lớn.


Thôi thì, bây giờ em giải quyết mọi việc như thế nào thì tùy em, tôi
không còn liên quan gì đến em nữa hết. Tôi chỉ thấy có lỗi với đứa bé
trong bụng, chỉ vì những lỗi lầm của người lớn mà nó đã không có cơ hội
được sinh ra trên cõi đời này.


Dù rất đau khổ khi nghĩ mình phải mất đi giọt máu của mình... nhưng
tôi nghĩ, đấy có lẽ là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai chúng
tôi.


Bây giờ tôi mới nhận ra một điều, đã là gái hư thì chẳng bao giờ thay đổi được.


Chuyên đề Liên Quan:

Tình yêu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét